Hành trình ấy đã hơn 18 năm, anh đã chạy mải miết không ngừng vì TÌNH YÊU và KHÁT KHAO cháy bỏng với âm nhạc của mình, bao nhiêu câu hỏi, những giọt mồ hôi , giọt nước mắt lạnh giá anh vẫn kìm nén bấy lâu để em chỉ có thể thấy nụ cười của anh.
Cảm ơn anh GD, cảm ơn BIG BANG đã không bỏ cuộc, đã không bỏ lại bất kì ai, để VIP có thể vẫn thấy 5 anh chân ngắn xấu trai cháy hết mình trên sân khấu, đem thứ âm nhạc mà các anh tạo ra xoa dịu những nỗi đau và sự cô đơn trong tâm hồn mỗi người.
Có lẽ sắp phải xa nhau một thời gian chúng ta sẽ có chút buồn, nhưng “càng xa anh em càng thấy yêu anh”, chúng ta đến với nhau đâu phải vì các anh đẹp trai hay vì các anh là những người hoàn hảo, là hình mẫu lý tưởng của em đâu nhỉ.
Chúng ta đơn giản là đến với nhau vì con tim chung một nhịp đập khi những giai điệu đó vang lên, chúng ta cùng điên cuồng vì đam mê, cũng trầm lắng vì những suy tư, cùng đau khổ hay nhẹ nhàng buông tay khi những cuộc tình tan vỡ, cùng cô đơn giữa thế giới đông đúc này,….
Và khi nào các anh còn đứng trên sân khấu thì em vẫn ở đây…..
Em luôn đọc lại những dòng này để biết rằng, trên mỗi bước đi khó khăn của cuộc đời, luôn có các anh và âm nhạc của các anh cổ vũ mình :
“Big Bang có nhiều tài năng ư? KHÔNG. Chúng tôi là những người luôn phấn đấu vươn lên trước mọi khó khăn vì giấc mơ của chúng tôi.
Tất cả chúng tôi đều làm việc rất cật lực để thể hiện những màu sắc riêng của mỗi người chúng tôi thông qua các bài hát. Chúng tôi không biết ‘Đủ rồi, như thế là ổn rồi’ có nghĩa là gì khi chúng tôi ở trong phòng thu. Chúng tôi sẽ chỉ dừng lại cho tới khi chúng tôi tìm ra được màu sắc riêng của chúng tôi trong các bài hát.
Để đạt được những ước mơ của mình, tôi (GD) phải tự đặt ra thử thách cho bản thân mình. Mặc dù quá trình đó rất gian nan nhưng thực sự nó rất xứng đáng với tôi.
Những giọt nước mắt rơi cho tới thời điểm này, tất cả đều đã trở thành nền tảng để tôi tiến bước và đạt được mọi thành công.
Tôi muốn trở thành một người có thể tạo ra những phép lạ và một vẻ ngoài lôi cuốn.
Với tôi, niềm hạnh phúc lớn nhất là: “Tôi có thể mãi mãi đứng trên sân khấu để thể hiện với các bạn những gì mà tôi có”.
THẤT BẠI BÂY GIỜ KHÔNG SAO CẢ VÌ CHÚNG TA CÒN TRẺ
“Tài năng” được định nghĩa như nỗ lực mà bạn dành để đạt được chính ước mơ của mình, không phải vấn đề là bao nhiêu người biết được bạn thật sự cố gắng rất nhiều.
Vết thương đôi lúc có thể sẽ là một động lực to lớn hơn, đặc biệt đúng là những vết thương khắc sâu vào bạn khi còn trẻ sẽ là liều thuốc giảm đau khi bạn đã trưởng thành. Đừng chỉ hoàn thành công việc ở mức “bình thường”, cho dù là khi chúng ta đề cập đến chuyện học hành, theo đuổi ước mơ hay thiết lập một mối quan hệ.
Nếu bạn sợ bị tổn thương, và bạn không dám thử bất cứ thứ gì, thì bạn sẽ không tận hưởng được quyền sống trẻ chút nào đâu. Cái chúng ta thật sự nên sợ không phải là thất bại mà là trái tim không còn đủ dũng cảm để mạo hiểm và chinh phục thử thách. Nếu có người khóc một cách thầm lặng bởi vì họ đang đối mặt với thất bại, tôi sẽ nói với họ những lời sau:
“Thất bại bây giờ không sao cả vì chúng ta vẫn còn trẻ.”
ĐỐI VỚI CHÚNG TÔI, THẬM CHÍ CHÚNG TÔI KHÔNG CÓ CƠ HỘI QUAY ĐẦU LẠI MỘT KHI ĐÃ CHỌN LỰA CON ĐƯỜNG NÀY
( Liên quan đến cuộc chiến sống còn đầu tiên của Kpop Big Bang Documentary)
Tôi luôn tập trung vào bất cứ điều gì mà tôi làm. Tôi luôn chơi hết mình với bạn bè và luôn làm việc bằng cả trái tim mình vì sự nghiệp của tôi. Tôi là người thậm chí có thể hi sinh giấc ngủ của mình để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà tôi được giao
Trong con mắt của chủ tịch, cho dù chúng tôi đã được đào tạo trong 6 năm hay 60 năm, nếu chúng tôi không thể hiện được một khả năng nào xuất chúng, ông ấy sẵn sàng không cho bất kì một ai được ra mắt .
Vào thời điểm đó, chúng tôi phải tập luyện và học rất nhiều thứ mỗi ngày, nào là vũ đạo, luyện hát, học 2 ngoại ngữ… Khi những thanh thiếu niên bằng tuổi chúng tôi được tận hưởng những thú vui nơi sân trường, vui chơi cùng với bạn bè, bận rộn học thuộc những từ ngữ Tiếng Anh để đi thi, còn chúng tôi thì đang phải làm gì? Chúng tôi dường như bị mắc kẹt ở tầng hầm chỉ để tập luyện, tập luyện và tập luyện.
Khi những con người cùng tuổi với chúng tôi cảm thấy khó chịu vì mẹ của họ luôn nói với họ rằng, “này con, đừng quên ăn sáng con nhé”, thì chúng tôi lại cảm thấy sợ khi mẹ của chúng tôi trông thấy chúng tôi kiệt sức sau khi phải luyện tập liên tục mỗi khi họ tới thăm chúng tôi mỗi tuần một lần. Đối với chúng tôi, thậm chí chúng tôi không có cơ hội quay đầu lại một khi chúng tôi đã lựa chọn con đường này.
VÌ SAO TÔI TỎ RA NGHIÊM KHẮC VỚI CÁC THÀNH VIÊN KHÁC?
“Tôi không nghĩ bạn vẫn có thể đạt được thành công nếu bạn chỉ làm việc theo một tiêu chuẩn nhất định. Ngay cả khi bạn thử đi thử lại nhiều lần, bạn vẫn sẽ phải cam chịu thất bại”, “Ok, tôi hiểu, bạn sợ phải nếm trải khổ đâu nên bạn không dám thử tất cả. Tôi nghĩ thật sự bạn nên quay tròn vài vòng khi đang nhảy, thật xấu hổ nếu bạn không dám làm điều đó chỉ vì bạn sợ bị ngã đau”, “Bạn có chắc chắn rằng đây là điều tốt nhất mà bạn có thể thể hiện khi bạn đang phải đối mặt với những lời đánh giá vào ngày mai không?
ĐIỀU GÌ TỒI TỆ HƠN CẢ KHI PHẢI ĐỐI MẶT VỚI THẤT BẠI?
Chủ tịch luôn luôn nói với chúng tôi: “Có thể sống cho tới khi đạt được mục tiêu của các cậu hoàn toàn khác so với việc các cậu NGHĨ các cậu có thể làm được”.
Còn những gì mà tôi nghĩ vào thời điểm đó: “Ước mơ duy nhất và cũng là cuối cùng của tôi chỉ là để được trở thành một ca sĩ, đó là ước mơ từ thuở bé của tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chẳng may tôi thất bại vào lúc này? Tôi có thể làm gì khác khi tôi đã để tuột mất cơ hội trở thành một ca sĩ?”.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những vấn đề đó, tôi đã cố gắng lắm mà vẫn chẳng thể ngủ được. Thậm chí, tôi còn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng nữa.
May mắn thay, bước ngoặt đã tới vào một đêm nọ. Đó là một đêm mưa rất to, tôi đã phải đóng hết các cửa sổ lại vì sợ mưa sẽ hắt vào phòng tôi. Khi tôi chạy tới đóng cửa sổ, bỗng nhiên tôi lại cảm nhận được một điều gì đó rất tuyệt vời…
Có một con nhên đang bận rộn với việc giăng mạng nhện. Nó thật sự quá nhỏ nhưng nó vẫn luôn cố gắng hết sức bình sinh của mình để chống lại những giọt mưa lớn. Nó vẫn cố gắng chống cự chỉ để giữ cho tấm mạng nhện còn nguyên vẹn. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy điều đó, thậm chí lúc đó tôi còn quên cả việc đóng cửa sổ phòng lại. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi nên làm một điều gì đó.
“Một con vật bé nhỏ như thế này cũng biết được rằng, sau những đêm mưa giông bão lớn, bầu trời sẽ lại tỏa nắng, sẽ lại trở nên quang đãng nên nó đã cố gắng hết sức mà không cần biết nó sẽ phải làm đi làm lại tới bao nhiêu lần. Nó MONG MUỐN được sống thật lâu và việc được trở thành một ca sĩ cũng là những gì mà tôi MONG MUỐN nhất”.
Tôi nhìn thấy được chính bản thân mình trong nó. Đối với tôi, việc tôi khao khát được trở thành một ca sĩ cũng giống như việc con nhện nhỏ bé kia mong muốn mình được sống nhiều đến thế nào. Nếu tôi không thể làm được điều này, cuộc sống của tôi sẽ trở nên vô nghĩa.
Đó là lý do tại sao tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Khao khát âm nhạc của tôi có thể là một nguồn cảm hứng đối với nhiều người, một lần nữa tôi muốn nói rằng tôi KHAO KHÁT được trở thành một ca sĩ.
Đó chính là nó. Là khao khát của tôi. Đó là mục đích sống của tôi.
Điều gì tồi tệ hơn cả khi phải đối mặt với thất bại?
CẢM HỨNG CỦA TÔI ĐẾN TỪ ĐÂU?
Tôi là kiểu người không cho phép mình được nghỉ ngơi, ngay cả vào ngày Chủ Nhật. Mọi người đã rất lo lắng cho tôi vì tôi như vậy đấy. Tuy nhiên, tôi không thể tạo ra một cái gì đó mỗi khi tôi rảnh rỗi.
Sau khi kết thúc lịch trình bận rộn của mình, khi tôi trở lại phòng của tôi, tôi luôn luôn muốn ngồi viết một cái gì đó, sáng tác một bài hát hoặc là vẽ một bức tranh. Nếu tôi không có tâm trạng để làm những chuyện này, tôi sẽ xem một bộ phim nào đó. Thực sự tôi chẳng thích nghỉ ngơi cho lắm. Khi tôi cho các thành viên khác xem “công trình” mà tôi đã làm ra vào buổi tối hôm trước, tất cả họ đều ngạc nhiên và hỏi: “Cậu đã làm nó khi nào vậy?”. Tôi không biết trả lời ra sao.
Mỗi khi tôi muốn tạo ra một cái gì đó, chắc chắn tôi sẽ trở nên điên rồ. Bất cứ điều gì mà tôi thấy được, tôi sẽ kết hợp chúng lại để tạo ra âm nhạc của riêng tôi, có thể là một bộ phim, một cuốn sách hay bất kể một thứ tầm thường nào khác mà tôi thấy được trong cuộc sống của tôi. Và nếu cảm hứng tự nhiên tới với tôi, ngay lập tức tôi sẽ lấy Laptop ra và lưu hết chúng lại.
Mặc dù tôi rất hạnh phúc khi được đứng trên sân khấu và Rap nhưng những gì thực sự rung động trong tôi chính là việc tôi có thể hát những ca khúc mà tôi đã tự sáng tác ra. Quá trình hợp nhất những gì mà tôi đọc được/tích lũy được vào âm nhạc mà tôi đã chia sẻ với mọi người thực sự rất tuyệt vời. Tôi đã làm được như thế từ khi tôi mới 13 tuổi.
Tất cả chúng tôi đều làm những điều đó không phải là vì nhiệm vụ mà chính là vì TÌNH YÊU của chúng tôi.
VÌ SAO TÔI KHÔNG SỢ THẤT BẠI?
Bắt đầu từ năm 13 tuổi, tôi đã phải đi học từ rất sớm, sau đó tôi lại phải tham gia các buổi luyện tập nữa. Tất nhiên tôi không thể ăn đúng giờ được và ngủ đúng giấc được.
Tôi chỉ là một thiếu niên mới bước qua tuổi 20 nhưng tôi lại chỉ có thể ngủ 2 – 3 tiếng một ngày bởi vì khối lượng công việc quá nặng nhọc. Tôi phải viết rất nhiều bài hát nhưng hầu hết trong số chúng đã được ném hết vào thùng rác. Tôi luôn nghĩ, “Thực sự thì có bao nhiêu bài hát trong số những bài hát đó được nổi tiếng đây?”. Tôi thực sự không biết nên gần như ngày nào tôi cũng cảm thấy rất căng thẳng.
Mặc dù tôi khi tôi nghĩ rằng cuộc đời thật sự không công bằng nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã gặt hái được những gì mà tôi trồng lên
Tôi tin rằng những nỗi đau có thể là động lực cho mỗi chúng ta.
Đừng chỉ làm những việc ở một mức độ bình thường, không cần biết khi ta nói về “tình yêu”, “học tập” hay “theo đuổi ước mơ”.
Những gì mà chúng tôi thật sự cảm thấy sợ không phải là thất bại mà là trái tim không còn đủ can đảm để chấp nhận những rủi ro và nắm bắt lấy những thách thức. Nếu có ai đó đang khóc thầm vì họ phải đối mặt với thất bại, tôi muốn nói với họ rằng:
“Đừng e sợ thất bại vì chúng ta vẫn còn quá trẻ mà”.
(Trích bản dịch từ soupworld.wordpress.com)
Cám ơn các anh vì BIG BANG đã xuất hiện trong cuộc đời này.